Thực đơn
Diode Gunn Lịch sử phát hiệnHiệu ứng Gunn được nhà vật lý J. B. Gunn phát hiện năm 1962 khi làm việc tại IBM. Ông đưa ra hiệu ứng này vì ông từ chối chấp nhận kết quả thử nghiệm không nhất quán trong arsenua gali là "tiếng ồn", và truy tìm nguyên nhân. Alan Chynoweth, thuộc Phòng thí nghiệm Điện thoại Bell, đã chỉ ra vào tháng 6 năm 1965 rằng chỉ có một cơ chế chuyển điện tử có thể giải thích các kết quả thí nghiệm đó.[3] Người ta nhận ra rằng các dao động mà ông phát hiện được giải thích bằng lý thuyết Ridley-Watkins-Hilsum, là thuyết do các nhà vật lý người Anh Brian Ridley, Tom Watkins và Cyril Hilsum chỉ ra trong các bài báo khoa học năm 1961, rằng chất bán dẫn khối lớn (bulk semiconductors) có thể hiển thị điện trở âm, nghĩa là sự tăng điện áp đặt lên khối làm cho dòng điện giảm.
Hiệu ứng Gunn và mối quan hệ của nó với hiệu ứng Watkins-Ridley-Hilsum đã đi vào văn liệu điện tử học vào đầu những năm 1970, ví dụ trong sách về các phần tử điện tử chuyển dời,[4] và gần đây hơn về các phương pháp sóng phi tuyến để vận chuyển điện tích.[5]
Thực đơn
Diode Gunn Lịch sử phát hiệnLiên quan
Diode Diode phát sáng hữu cơ Diode quang Diode Zener Diode Schottky Diode laser Diode tunnel Diode Shockley Diode Gunn Diode tuyết lởTài liệu tham khảo
WikiPedia: Diode Gunn http://www.scientific.net/MSF.297-298.341 //www.worldcat.org/issn/0018-9235 https://commons.wikimedia.org/wiki/Category:Gunn_d...